Tạo hoá đứng kia
Khẽ nháy mắt cười
Tiếng cười dài... như thể muốn trêu ngươi
Của chú bé cầm cây cung tình ái
Cậu bé - hoá công, đang ngồi mê mải...
Vẽ một mê cung
Bao bọc lấy nữ thần
Khiến mình tôi lạc lối kiếp thiên luân
Cảm thấy nàng...
Trong huyết quản sục sôi
Nhưng mãi xa vời không sao với tới
Tôi như nhìn thấy nàng
Đang chấp chới
Cánh bướm đêm chao chát lượn quanh mình
Lại thấy nàng
Như một ánh lân tinh
Vụt tan biến trong mê cung lạnh lẽo
"Tại sao lại là tôi
Mà không là ai khác?"
Tôi khản tiếng gào, nức nở hỏi hoá công
Chú bé cười vang:
"Biết làm sao... khi tên đã rời cung
Mũi tên ấy...
Đã từng đốt bao người thành tro bụi"
"Nàng ở xa kia... tít trên đỉnh núi
Giữa mê cung của ngàn vạn bất ngờ
Nơi bi thương và đau khổ đợi chờ
Để thiêu đốt hồn ngươi
Hỡi con người trần thế"
"Nhớ một điều...
Hãy cố mà rơi lệ!
Nước mắt loài người... là tiên dược ngàn năm
Dù trong đêm khuya ngươi khóc âm thầm
Hay dưới mặt trời ngươi thở than rền rĩ
Nước mắt sẽ cuốn trôi đi ngàn bi lụy
Nâng ngươi lên, giúp ngươi ngẩng cao đầu"
"Đừng chờ mong những phép nhiệm màu
Ngươi phải tự mình hứng chịu khổ đau
Và phải tự mình giành lấy tình yêu
Vì trên thế gian này, duy nhất chỉ tình yêu
Xứng đáng để ngươi liều
Đáng để ngươi đặt cửa
Tính mạng mình, và cả linh hồn nữa"
"Đứng lên đi, hỡi dòng máu đa tình
Sức con người không thắng nổi thần linh
Nhưng tim thần linh, không bao giờ có lửa"
"Hãy lấy trái tim mình
Làm ngọn đuốc của bình minh
Để tìm tới với nàng
Người con gái ngươi yêu"
“Hỡi chàng trai, nếu nàng ở quá xa
Xa tới mức không tài nào với tới...
Thì kia!
Dây tơ hồng phấp phới
Kéo nàng lại gần ngươi
Âu yếm gửi cho nàng
Một nụ hôn nóng ấm cả làn môi
Nụ hôn bỏng cháy của tình yêu trần thế..."
30 May, 2002
Subscribe to:
Posts (Atom)