Chiều một mình qua phố...
Âm thầm nhớ nhớ tên em...
Khi ta quên là lúc ta càng nhớ
Lúc nhớ nhiều ta thèm muốn được quên
Ta quên mình và quên cả ngày đêm
Ta chỉ nhớ mình em... ta chỉ nhớ...
Chợt cảm nhận điều gì vừa tan vỡ
Ta rùng mình, không dám nhớ, dám quên
Nếu nhớ nhiều, biển sủi bọt sầu lên
Nếu quên mãi, ta không còn em nữa
Nỗi nhớ buồn nép mình không dám cựa
Sợ làm đau lồng ngực chớm ngủ quên
Sợ làm tan phút hồn bướm mơ tiên
Sợ cơn lốc nhớ thương thành bão tố
Duyên trần gian, ta và em hạnh ngộ
Ta - băng tằm trút nhung nhớ vào tơ
Em dịu dàng dệt tơ ấy thành thơ
Em dệt mãi... cho ta nhìn em mãi...
Em dệt mãi... ta nhìn em mê mải
Kết tơ duyên thành dải lụa êm đềm
Làm cây cầu nối giữa nhớ và quên
Cho sông quên đổ vào lòng biển nhớ...
04 August, 2002
Subscribe to:
Posts (Atom)