Thoảng trong đêm hoa gọi... ý trung nhân !
Sao Ngọc Nữ khép hờ xiêm áo trắng
Đem thảo vội mấy dòng thơ chép tặng
Tuyết như hoa... ai biết chuyện mai này...
Tuyết lìa hoa... tuyết tỉnh khóc hoa say
Ai chôn chặt xác hoa trong lòng tuyết
Ai đốt cháy tiếng thơ tình diễm tuyệt
Xé tim đau thành vạn cánh hoa đào
Giữa trời đêm trăng khóc với muôn sao
Trăng cuối tháng hạ huyền gieo sắc trắng
Nửa vầng trăng như cung cầm chết lặng
Dịu êm ru bông tuyết sắp qua đời
Trăng đệm đàn cho mưa tuyết chơi vơi
Tuyết lấp lánh làm nền cho hoa chết
Gió hờn ghen vẫn âm thầm da diết:
“Trả hoa đây... cho ta khóc thương nàng
Trả lại ta... màu phấn bạc hồng nhan
Ta ôm ấp đưa hoa về với biển!”
Nhưng trăng đêm đã ngân bài kinh nguyện
Cho tuyết tan phút chốc hoá băng hà...
Để huy hoàng lưu giữ bóng hình hoa
Nằm uy nghi trong quan tài băng tuyết
Đợi ngày kia dứt mùa đông giá rét
Khi nắng xuân ướt đẫm lệ yêu đầu
Và nồng nàn hơi ấm nụ hôn sâu
Phục sinh lại một sắc hồng bất diệt
25 September, 2002
23 September, 2002
Thu tứ
Tôi viết thơ cho một người yêu
Mưa thu ngàn lệ khóc mây chiều
Rong xanh khóc mãi màu rêu đá
Ai khóc Chu lang hộ Tiểu Kiều
Tôi viết thơ cho một cuộc tình
Bồng Lai nào thấy bóng chim xanh
Thê lương khúc hát lòng tiên nữ
Níu bước Lưu lang đoạn trường đình
Tôi viết thơ cho một loài hoa
Hoa buồn hương toả trước hiên nhà
Hoa gầy xuân mộng cho ta mộng
Gửi nụ yêu đầu theo gió xa
Tôi viết thơ tình cho chính tôi
Viết bằng máu đỏ thắm bờ môi
Bằng thương, bằng nhớ, bằng say đắm
Bằng chút thơ ngây của đất trời
Buồn ơi! Thu đến thế này sao?
Thu tâm thổn thức nhớ hoa đào
Đào hoa dĩ trục đông phong khứ
Bỏ lại trời thu gió thét gào…
Mưa thu ngàn lệ khóc mây chiều
Rong xanh khóc mãi màu rêu đá
Ai khóc Chu lang hộ Tiểu Kiều
Tôi viết thơ cho một cuộc tình
Bồng Lai nào thấy bóng chim xanh
Thê lương khúc hát lòng tiên nữ
Níu bước Lưu lang đoạn trường đình
Tôi viết thơ cho một loài hoa
Hoa buồn hương toả trước hiên nhà
Hoa gầy xuân mộng cho ta mộng
Gửi nụ yêu đầu theo gió xa
Tôi viết thơ tình cho chính tôi
Viết bằng máu đỏ thắm bờ môi
Bằng thương, bằng nhớ, bằng say đắm
Bằng chút thơ ngây của đất trời
Buồn ơi! Thu đến thế này sao?
Thu tâm thổn thức nhớ hoa đào
Đào hoa dĩ trục đông phong khứ
Bỏ lại trời thu gió thét gào…
Subscribe to:
Posts (Atom)