Em như phong nguyệt vô tình
Thơ ngây như nắng lung linh cuối trời
Dịu dàng như áng mây trôi
Ngẩn ngơ xõa tóc xuống đời tịch liêu
Chút phù du áng mây hồng đêm trắng
Em thiên thần qua ngõ vắng đời ta
Thoáng em gần nhưng rồi bỗng rất xa
Em hiện thực bỗng như là hư ảo
Ồ ly biệt tơi bời bờ lảo đảo
Không đâu em! Đời không thể khóc òa!
Không đâu em! Đời chẳng thể chôn hoa!
Em vĩnh viễn… em thuộc về nhân thế
Phong kín dư hương!
Đốt tàn huyết lệ!
Hồn thơm ơi xin ở mãi dương trần
Máu biếc xanh xin hòa quyện châu thân
Thạch thảo hỡi mùa thu em đừng chết
Bích hải thanh thiên dịu dàng thấm mệt
Băng tuyết trinh nguyên tha thiết gọi thầm
Gọi tên em dào dạt cả triều âm
Gọi em dậy giữa hồng trần say ngủ…
Ôi áng thiên hương em của nghìn thu cũ
Hẹn ngày về…
…thương nhớ liễu Giang Nam…
15 June, 2004
Subscribe to:
Posts (Atom)