30 May, 2004

Tóc mây

Đóa hoa hồng cài lên tóc mây…

Tóc em xanh màu hồ ly mắt biếc
Tóc thì thầm, tóc thủ thỉ riêng tôi
Những nỗi buồn nào thỏ thẻ trên môi
Tóc như môi xinh, ướt mềm say đắm

Tóc em loạn đường mây bay vạn dặm
Khua nắng vàng tàn tạ dưới vai ngoan
Rũ sương hồng dìu dặt đóa u lan
Và vương vấn hồn say về cõi mộng

Tóc em lạnh tái tê chiều gió lộng
Sợi chẻ đôi như đôi lứa chia lìa
Sợi hoen màu ly biệt ánh đèn khuya
Sợi run rẩy níu chân người viễn xứ

Tóc em ấm hơi men lời tình tự
Lả lướt bay như khói thuốc đêm tàn
Khe khẽ run như phím lặng cung đàn
Hát thánh thót…
Ngoài hiên…
…mưa thánh thót…

15 May, 2004

Duyên

Tặng em, Swan

Ta gặp em trong một chiều hoang vắng
Con nước hồng màu lửa đỏ thơ ngây
Khi đôi bờ tím ngát những hàng cây
Len lén khóc cho mối tình dang dở

Em lặng im nghe gã khùng than thở
Hồn mệt nhoài và đói lả yêu thương
Mắt nhoẻn cười như tia nắng thê lương
- Chà! Cô ấy…
Và em cười lặng lẽ…

Em và Ta, cả hai còn quá trẻ
Tuổi hai mươi xanh ngát cả mái đầu
Ta thương em như một cánh bồ câu
Khe khẽ hát dưới hiên nhà mưa gió

Ta sợ em như một cô nàng thỏ
Đủ tinh ranh để náo động đất trời
Đủ ngây thơ để quyến rũ bao người
Đủ ngoan ngoãn để ngồi ăn cà rốt

Em khuyên ta chôn tình xưa bồng bột
Nhưng hương đêm còn buốt lạnh trong hồn
- Ý Nương ơi! “Nhập ngã tương tư môn”
Ta biết lắm, tương tư là đau khổ…

Ta chẳng dám yêu - yêu làm ta sợ
Nghe thương đau tiền kiếp bỗng tràn về
Nghe mơ hồ tan vỡ giữa đam mê
Em có hiểu?
Ta mong rằng em hiểu…

14 May, 2004

Nàng và em I

Nàng là thực nhưng muôn đời cách trở
Như chông chênh tan vỡ của đất trời
Em là mơ nhưng là của chia phôi
Hay định mệnh kiếp người ta uống cạn

Em là tuyết là hoa là hữu hạn
Nàng là mưa là khói của vô thường
Em thơ ngây cười nói với yêu thương
Nàng u uất buồn vương sầu cô lẻ

Trong cơn say tim nàng run rất khẽ
Nước mắt nào rơi rất nhẹ cho anh
Tiếng khóc nàng tan tác cả trời xanh
Gieo lá úa để tang mùa thương nhớ

Em băng khiết cho hồn hoa nín thở
Hái điên cuồng dang dở ướp tình thơ
Nụ thiên thần chao đảo mỗi đường tơ
Treo tinh tú lên môi hồng ngơ ngác

Em ra đi đường mây không cánh hạc
Nàng vẫn đây nhưng khác tựa sương hồng
Bao dịu dàng tan biến giữa hư không
Bỏ oan nghiệt giấu mình trong đáy cốc…(*)


(*)Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ (Đôi bờ - Quang Dũng)

06 May, 2004

Mộng du

Buồn ơi, mây đã về trời
Vui ơi, trăng đã bỏ người ra đi

Ta còn chi, em còn chi
Còn nhau đó, nhưng còn gì cho nhau

Còn nhau, còn cả nỗi đau
Còn nhau, còn cả muôn màu trần ai

Không nhau, không cả ngày mai
Không nhau, không cả dấu hài còn lưa

*
* *

Mơ thấy em trong mùa mưa khói
Mắt em buồn sóng gọi Ly Lan

*
* *

Này em... phong nguyệt điêu tàn…
Này em... có nhớ dịu dàng ngày xưa…

Ngày xưa… thời khắc giao mùa…
Nhìn nhau… một thuở… nô đùa… yêu thương…

Ngày xưa… giọt nắng còn vương…
Giọt mưa còn hát… giọt sương còn cười…

Ngày xưa… ngày của ta ơi…
Người xưa… người của muôn đời…
nghiệt duyên