Nàng là thực nhưng muôn đời cách trở
Như chông chênh tan vỡ của đất trời
Em là mơ nhưng là của chia phôi
Hay định mệnh kiếp người ta uống cạn
Em là tuyết là hoa là hữu hạn
Nàng là mưa là khói của vô thường
Em thơ ngây cười nói với yêu thương
Nàng u uất buồn vương sầu cô lẻ
Trong cơn say tim nàng run rất khẽ
Nước mắt nào rơi rất nhẹ cho anh
Tiếng khóc nàng tan tác cả trời xanh
Gieo lá úa để tang mùa thương nhớ
Em băng khiết cho hồn hoa nín thở
Hái điên cuồng dang dở ướp tình thơ
Nụ thiên thần chao đảo mỗi đường tơ
Treo tinh tú lên môi hồng ngơ ngác
Em ra đi đường mây không cánh hạc
Nàng vẫn đây nhưng khác tựa sương hồng
Bao dịu dàng tan biến giữa hư không
Bỏ oan nghiệt giấu mình trong đáy cốc…(*)
(*)Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ (Đôi bờ - Quang Dũng)
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment