Tặng em, Swan
Ta gặp em trong một chiều hoang vắng
Con nước hồng màu lửa đỏ thơ ngây
Khi đôi bờ tím ngát những hàng cây
Len lén khóc cho mối tình dang dở
Em lặng im nghe gã khùng than thở
Hồn mệt nhoài và đói lả yêu thương
Mắt nhoẻn cười như tia nắng thê lương
- Chà! Cô ấy…
Và em cười lặng lẽ…
Em và Ta, cả hai còn quá trẻ
Tuổi hai mươi xanh ngát cả mái đầu
Ta thương em như một cánh bồ câu
Khe khẽ hát dưới hiên nhà mưa gió
Ta sợ em như một cô nàng thỏ
Đủ tinh ranh để náo động đất trời
Đủ ngây thơ để quyến rũ bao người
Đủ ngoan ngoãn để ngồi ăn cà rốt
Em khuyên ta chôn tình xưa bồng bột
Nhưng hương đêm còn buốt lạnh trong hồn
- Ý Nương ơi! “Nhập ngã tương tư môn”
Ta biết lắm, tương tư là đau khổ…
Ta chẳng dám yêu - yêu làm ta sợ
Nghe thương đau tiền kiếp bỗng tràn về
Nghe mơ hồ tan vỡ giữa đam mê
Em có hiểu?
Ta mong rằng em hiểu…
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment