Nhất khứ tử đài liên sóc mạc
Độc lưu thanh trủng hướng hoàng hôn
Đất Thục xưa, có một người con gái
Sắc đẹp mê hồn... cá lặn nhạn sa
Danh tiếng lẫy lừng vang tới triều ca
Và Hán đế triệu nàng vào cung khuyết
Nàng ra đi... non sông thầm tiễn biệt
Đoá trà mi tươi thắm của núi rừng
Nay trở thành người đẹp chốn thâm cung
Ngăn sao được cỏ cây buồn lưu luyến
Những tưởng rằng ngay buổi đầu bệ kiến
Trướng phù dung được nương bóng cửu trùng
Có ngờ đâu lạc bước tới lãnh cung
Ôm mối hận suốt đêm dài cô quạnh
Nghĩ mà thương phận má đào bất hạnh
Vì vô tình thất ý kẻ hoạ nhân
Để trả thù, y khéo tính mưu thâm
Một dấu chấm: tướng hồng nhan hoạ thuỷ
Nốt ruồi ấy, sách xưa ghi: đại kỵ
Ai lấy nàng sẽ gánh hoạ sát thân
Nguyên đế xiêu lòng theo ý triều thần
Nơi cung vắng thành ngục tù từ ấy
Cho đến một ngày, Bắc phương lửa dậy
Vó ngựa Hồ quần nát đất Trung Nguyên
Chốn Hồng đô mờ mịt khói Cam Tuyền
Thiền Vu tới dưới thành đòi mỹ nữ
Lòng Chiêu Quân nỗi oán hờn đầy ứ
Nghe tin này liền tình nguyện ra đi
Trên điện vàng, ánh sáng chớp rèm mi
Vẻ kiều diễm cả cung đình choáng ngợp
Hán Nguyên đế mắt nhìn người không chớp
Tự trách mình sao lại quá hồ đồ
Trót hứa tặng nàng cho chúa Hung Nô
Kim khẩu thốt giờ sao thu lại được
Ngọc Môn quan màu cát vàng thấm ướt
Lệ ly tình mong gửi lại đế quân
Lệ buồn đau khóc cho kiếp phong trần
Lệ hay huyết khiến cát vàng nhuốm đỏ
Ngàn năm sau vẫn thoảng nghe trong gió
Những âm ba u uất của hồ cầm
Hay tiếng lòng ai oán của Chiêu Quân
Gửi di hận vào khúc đàn bi thảm
Đại mạc xưa một sắc vàng ảm đạm
Nhưng giờ đây riêng trên mộ Minh phi
Mướt màu tơ của sắc cỏ xanh rì
Bi tình ấy biết bao giờ mới hả...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment