15 March, 2002

Phượng cầu kỳ hoàng

Đã mê rồi! Tư Mã chàng ơi!
Người thiếp lao đao sượng cả người
Ôi ôi! Hãm bớt cung cầm lại
Lòng say đôi má cũng say thôi...(*)


Đêm u uyên... trăng bồng bềnh trên sóng
Sóng nhịp nhàng âu yếm bóng trăng mơ
Giữa bao la bỗng trầm bổng tiếng tơ
Của khát vọng tình yêu vang vọng mãi

Phượng cầu hoàng... khúc đàn say tình ái
Của Tương Như dành tặng Trác Văn Quân
Hay tiếng phượng kia dừng bước phong trần
Gọi chim hoàng bay theo tình viễn xứ

Trên tiệc khuya, cây đàn chàng lãng tử
Như thở, như than, khi gọi, khi mời
Thoáng phong tình như ong bướm lả lơi
Khiến người ngọc rèm châu hồn mê mẩn

“Con xin cha... xin cha đừng tức giận
Kiếp hồng nhan hạnh phúc chẳng dài lâu
Chỉ trách ông xanh kia sao khéo cơ cầu
Đời khép cửa khi con tròn mười bảy!”

Viết vội vài dòng trước khi trốn chạy
Nàng bỏ nhà theo tiếng gọi con tim
Trong đêm đen... trong bóng tối im lìm
Lửa tình ái ngàn năm đang rực cháy

"Tương Như ơi! Tương Như ơi! Chàng hãy...
Đưa thiếp đi, mau đi khỏi chốn này!
Thiếp muốn cùng chàng... cao chạy xa bay
Tìm tổ ấm nơi thiên nhai hải giác..."

Trường Khanh thoáng lặng đi vì kinh ngạc
Dang rộng vòng tay đón lấy tình nàng...

... Đêm miên man... Ngọc ỷ cũng mơ màng
Ngân khúc hát phượng hoàng bay liền cánh...

No comments: