24 July, 2002

Khúc ca ngày không em

Ngày mai em đi... biển nhớ tên em gọi về

Mai em đi mặt trời không còn nắng
Những giọt buồn mưa khóc chẳng còn mây
Ánh trăng vàng tôi hứng chẳng đầy tay
Giọt lệ cũ sao vẫn còn mặn chát

Cây dạ hương bỏ quên mùi thơm ngát
Đoá hoa quỳnh đánh mất vẻ kiêu sa
Đất trời buồn khẽ hát khúc ly ca
Mơ hồng nhạn thiên di về cõi bắc

Cánh nhạn run run cuối ngày nắng tắt
Thật ngọt ngào... ôi nỗi nhớ không em
Ta không buồn... không khóc... để không quên
Để ghi mãi dáng xưa vào dĩ vãng

Để vĩnh viễn không bao giờ quên lãng
Vị mặn mà ngọt sắc của mật yêu
Con bướm đêm thơ dại mộng mơ nhiều
Nhưng trọn kiếp! Chỉ yêu cành hoa ấy...

08 July, 2002

Bài không tên thứ hai

Giọt lệ hồng...
Ly rượu tía...
Mắt ngọc xanh...

Nhớ đêm nao em thủ thỉ cùng anh:
“Trái Đất đau buồn
Là nước mắt lữ hành
Trong không gian vĩnh cửu”

Có một điều, đến giờ anh mới hiểu:
Trái Đất tròn, là giọt nước màu xanh
Còn Sao Hoả, hạt ngọc hồng huyết lệ

Hai giọt buồn
Đều bay giữa không gian
Khe khẽ ru mình trong ánh sáng vàng
Của Thái Dương thần nữ

Và mỗi khi chiều rủ
Ánh tà dương lại chấp chới màu tang
Đẹp mê hồn trong sắc tía dạ quang
Của ly ngọc thơ xưa em từng hát

Anh nhủ thầm: Vũ trụ chẳng ra gì
Không có nổi cho mình
Một chén ngọc lưu ly
Đành lấy tạm bảy vì Bắc đẩu
Múc một gầu đầy để uống với muôn sao

Vị rượu mơ màng đầy man mác thanh tao
Là rượu ngọt vắt từ lòng Trái Đất
Còn đượm môi vị cay nồng chất ngất
Là tinh huyết một đời hành tinh Lửa, em ơi

Rượu và thơ không giữ nổi tiếng cười
Nhưng đủ sức giữ tình ta vẫn trẻ
Rượu ve vuốt hai bờ môi nứt nẻ
Và dịu dàng ấp ủ trái tim đau

Say đi em!
Đoạn tuyệt mọi tơ sầu!
Anh sẽ cho em
Thấy một phép màu
Khi loài người tìm thấy nước – tình yêu trên sao Hoả

07 July, 2002

Bài không tên thứ nhất

Điện Chiêu Dương nến hồng khô dòng lệ
Cung Bồng Lai đệm thuý lạnh vô cùng
Trong mơ hồ vai áo khẽ rung rung
Hai giọt lệ giẫy giụa bờ mi bạc

Bức cẩm thư xé tình bay tan tác
Ta vùi đầu nghe nỗi nhớ đơn côi
Nghe mặn mà máu ngọt đẫm bờ môi
Lòng đau quặn tan ra thành huyết đỏ

Có một điều ta không bao giờ rõ
Sao tim băng lại bốc lửa si tình
Khối nước trong lại bùng cháy lung linh
Phải chăng nước đã hoá thành mỹ tửu

Người an ủi ta “Thiên trường địa cửu”
Và nhắc cùng ta “Nhật xuất đông phương”
Ta cười dài chan chứa vẻ thê lương
Những câu nói... trời ơi... sao trống rỗng

Lòng em chật, mà tình ta quá rộng
Chẳng thể sẻ chia, chẳng thể dung hoà
Nhưng than ôi trong trời đất bao la
Người như em... vĩnh viễn là duy nhất

Thơ cạn lời... chỉ còn đây tiếng nấc
Bốn ngày qua ta dành trọn cho tình
Bốn ngày qua lạc lối cõi u minh
Bốn ngày ấy, chỉ mình ta không khóc...

05 July, 2002

Bức thư tình thứ hai

Em đừng khóc... em ơi... đau lòng lắm
Hãy cười đi... sắc cỏ ngả màu xuân
Nhớ Minh phi tây giá tới đất Tần
Hoa đào thắm vì một mình Thôi Hộ

Ta không sợ chút duyên tình dang dở
Mà chỉ thương dáng ngọc mãi u sầu
Quên đau buồn... lóng lánh mắt bồ câu
Trong đêm tối niềm đau tràn thi vị

Em thường nói... anh sống bằng lý trí
Vậy mà sao? Lại có được lòng em?
Dòng suối khuya vẫn mãi chảy êm đềm
Đâu biết khách phòng khuê tình lệ nhỏ

Đêm không trăng... nhưng sắc trời vẫn đỏ
Màu xót đau của hồn mãi vô tư
Chỉ tiếc thay ngàn khúc Trúc chi từ
Không hát nổi chút tơ tình trong sáng

Cõi biệt ly bờ vai gầy khuất dạng
Gửi lại hồn ta một chút thương yêu
Suối đào hoa uốn lượn dưới Lam kiều
Mạch yêu ấy ngàn năm tình vẫn chảy

04 July, 2002

Loạn khúc

Trăng đau khổ giấu mình trong quầng sáng
Mây dỗi hờn lặng lẽ khóc mưa Ngâu
Biển si mê cuồn cuộn sóng bạc đầu
Gió điên dại thét vang lời ai oán

Tim ân ái xé lòng theo cánh nhạn
Lệ tương tư vò nát gối uyên ương
Buồn Á Đông gửi lại kiếp tang thương
Hồn say đắm theo ta về vạn thuở

Em ngồi đó, so phím cầm dang dở
Khúc đàn xưa khiến ta lại cuồng si
Lửa bập bùng run rẩy dưới hàng mi
Và ta biết... tình yêu không hề chết