25 June, 2005

Dương hoa

Bất tri nhật mộ phi do cấp
Tự ái thiên tình vũ dục cuồng (*)


Chẳng còn gì
ta có thể tặng em
Ngoài bức thư tình
ngất ngây vô hối
Và chẳng còn gì
níu lại
đắm say ta
ngoài giấc mơ hồng
cứ mãi mơ màng lang thang bên gối

Dáng em xưa
như ánh nến đêm đông rùng mình tắt vội
cũng đã hết chập chờn và le lói
ở trong tim

Ôi, giá mà sự thật cứ lặng im
đừng khóc ngất
dưới ngọn đèn vàng ngõ tối
ta gã lãng du của một thời nông nổi
sẽ vô tình bước khỏi nỗi đau em

Có những điều
biết chỉ để mà quên
nhưng vẫn nhớ
vì quên
là bất khả
như cánh dương hoa trong gió chiều lơi lả
chẳng thể nào không rụng xuống đâu em

Cũng như ta - chẳng thể nào với tới được chữ Quên
bởi Nỗi Nhớ - đứa con đầy oan nghiệt
của Ái - Hận
ngàn năm và vạn kiếp...

... đã nghẹn ngào
hóa đá nỗi si mê...

... đã dịu êm
giết chết một câu thề...


(*) Hoa dương liễu không biết ngày sắp tàn vẫn còn bay vội vã, có lẽ vì yêu trời quang đãng nên múa như điên cuồng...