Em đừng khóc... em ơi... đau lòng lắm
Hãy cười đi... sắc cỏ ngả màu xuân
Nhớ Minh phi tây giá tới đất Tần
Hoa đào thắm vì một mình Thôi Hộ
Ta không sợ chút duyên tình dang dở
Mà chỉ thương dáng ngọc mãi u sầu
Quên đau buồn... lóng lánh mắt bồ câu
Trong đêm tối niềm đau tràn thi vị
Em thường nói... anh sống bằng lý trí
Vậy mà sao? Lại có được lòng em?
Dòng suối khuya vẫn mãi chảy êm đềm
Đâu biết khách phòng khuê tình lệ nhỏ
Đêm không trăng... nhưng sắc trời vẫn đỏ
Màu xót đau của hồn mãi vô tư
Chỉ tiếc thay ngàn khúc Trúc chi từ
Không hát nổi chút tơ tình trong sáng
Cõi biệt ly bờ vai gầy khuất dạng
Gửi lại hồn ta một chút thương yêu
Suối đào hoa uốn lượn dưới Lam kiều
Mạch yêu ấy ngàn năm tình vẫn chảy
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment