Điện Chiêu Dương nến hồng khô dòng lệ
Cung Bồng Lai đệm thuý lạnh vô cùng
Trong mơ hồ vai áo khẽ rung rung
Hai giọt lệ giẫy giụa bờ mi bạc
Bức cẩm thư xé tình bay tan tác
Ta vùi đầu nghe nỗi nhớ đơn côi
Nghe mặn mà máu ngọt đẫm bờ môi
Lòng đau quặn tan ra thành huyết đỏ
Có một điều ta không bao giờ rõ
Sao tim băng lại bốc lửa si tình
Khối nước trong lại bùng cháy lung linh
Phải chăng nước đã hoá thành mỹ tửu
Người an ủi ta “Thiên trường địa cửu”
Và nhắc cùng ta “Nhật xuất đông phương”
Ta cười dài chan chứa vẻ thê lương
Những câu nói... trời ơi... sao trống rỗng
Lòng em chật, mà tình ta quá rộng
Chẳng thể sẻ chia, chẳng thể dung hoà
Nhưng than ôi trong trời đất bao la
Người như em... vĩnh viễn là duy nhất
Thơ cạn lời... chỉ còn đây tiếng nấc
Bốn ngày qua ta dành trọn cho tình
Bốn ngày qua lạc lối cõi u minh
Bốn ngày ấy, chỉ mình ta không khóc...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment