Giọt lệ hồng...
Ly rượu tía...
Mắt ngọc xanh...
Nhớ đêm nao em thủ thỉ cùng anh:
“Trái Đất đau buồn
Là nước mắt lữ hành
Trong không gian vĩnh cửu”
Có một điều, đến giờ anh mới hiểu:
Trái Đất tròn, là giọt nước màu xanh
Còn Sao Hoả, hạt ngọc hồng huyết lệ
Hai giọt buồn
Đều bay giữa không gian
Khe khẽ ru mình trong ánh sáng vàng
Của Thái Dương thần nữ
Và mỗi khi chiều rủ
Ánh tà dương lại chấp chới màu tang
Đẹp mê hồn trong sắc tía dạ quang
Của ly ngọc thơ xưa em từng hát
Anh nhủ thầm: Vũ trụ chẳng ra gì
Không có nổi cho mình
Một chén ngọc lưu ly
Đành lấy tạm bảy vì Bắc đẩu
Múc một gầu đầy để uống với muôn sao
Vị rượu mơ màng đầy man mác thanh tao
Là rượu ngọt vắt từ lòng Trái Đất
Còn đượm môi vị cay nồng chất ngất
Là tinh huyết một đời hành tinh Lửa, em ơi
Rượu và thơ không giữ nổi tiếng cười
Nhưng đủ sức giữ tình ta vẫn trẻ
Rượu ve vuốt hai bờ môi nứt nẻ
Và dịu dàng ấp ủ trái tim đau
Say đi em!
Đoạn tuyệt mọi tơ sầu!
Anh sẽ cho em
Thấy một phép màu
Khi loài người tìm thấy nước – tình yêu trên sao Hoả
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment