12 December, 2002

Nỗi nhớ mùa đông

Người ấy hay rằng... đông đã sang

Gió đã về rồi, em biết không
Đung đưa con phố đượm sương nồng
Mưa bay tê buốt bàn tay ấm
Cho má em hồng... trong gió đông...

Trời mãi u sầu đông khóc than
Tóc em ru gió gọi mây ngàn
Ru ta lạnh toát hồn băng giá
Cho mắt em cười... cho tuyết tan...

Nắng đã tàn rồi, em biết không
Trời Âu vương bóng tịch dương hồng
Mơ màng sắc đỏ cây rừng hát:
Em có bao giờ... quên gió đông

25 September, 2002

Tuyết lệ hoa

Thoảng trong đêm hoa gọi... ý trung nhân !
Sao Ngọc Nữ khép hờ xiêm áo trắng
Đem thảo vội mấy dòng thơ chép tặng
Tuyết như hoa... ai biết chuyện mai này...

Tuyết lìa hoa... tuyết tỉnh khóc hoa say
Ai chôn chặt xác hoa trong lòng tuyết
Ai đốt cháy tiếng thơ tình diễm tuyệt
Xé tim đau thành vạn cánh hoa đào
Giữa trời đêm trăng khóc với muôn sao
Trăng cuối tháng hạ huyền gieo sắc trắng
Nửa vầng trăng như cung cầm chết lặng
Dịu êm ru bông tuyết sắp qua đời
Trăng đệm đàn cho mưa tuyết chơi vơi
Tuyết lấp lánh làm nền cho hoa chết
Gió hờn ghen vẫn âm thầm da diết:
“Trả hoa đây... cho ta khóc thương nàng
Trả lại ta... màu phấn bạc hồng nhan
Ta ôm ấp đưa hoa về với biển!”
Nhưng trăng đêm đã ngân bài kinh nguyện
Cho tuyết tan phút chốc hoá băng hà...
Để huy hoàng lưu giữ bóng hình hoa
Nằm uy nghi trong quan tài băng tuyết
Đợi ngày kia dứt mùa đông giá rét
Khi nắng xuân ướt đẫm lệ yêu đầu
Và nồng nàn hơi ấm nụ hôn sâu
Phục sinh lại một sắc hồng bất diệt

23 September, 2002

Thu tứ

Tôi viết thơ cho một người yêu
Mưa thu ngàn lệ khóc mây chiều
Rong xanh khóc mãi màu rêu đá
Ai khóc Chu lang hộ Tiểu Kiều

Tôi viết thơ cho một cuộc tình
Bồng Lai nào thấy bóng chim xanh
Thê lương khúc hát lòng tiên nữ
Níu bước Lưu lang đoạn trường đình

Tôi viết thơ cho một loài hoa
Hoa buồn hương toả trước hiên nhà
Hoa gầy xuân mộng cho ta mộng
Gửi nụ yêu đầu theo gió xa

Tôi viết thơ tình cho chính tôi
Viết bằng máu đỏ thắm bờ môi
Bằng thương, bằng nhớ, bằng say đắm
Bằng chút thơ ngây của đất trời

Buồn ơi! Thu đến thế này sao?
Thu tâm thổn thức nhớ hoa đào
Đào hoa dĩ trục đông phong khứ
Bỏ lại trời thu gió thét gào…

04 August, 2002

Nhớ

Chiều một mình qua phố...
Âm thầm nhớ nhớ tên em...


Khi ta quên là lúc ta càng nhớ
Lúc nhớ nhiều ta thèm muốn được quên
Ta quên mình và quên cả ngày đêm
Ta chỉ nhớ mình em... ta chỉ nhớ...

Chợt cảm nhận điều gì vừa tan vỡ
Ta rùng mình, không dám nhớ, dám quên
Nếu nhớ nhiều, biển sủi bọt sầu lên
Nếu quên mãi, ta không còn em nữa

Nỗi nhớ buồn nép mình không dám cựa
Sợ làm đau lồng ngực chớm ngủ quên
Sợ làm tan phút hồn bướm mơ tiên
Sợ cơn lốc nhớ thương thành bão tố

Duyên trần gian, ta và em hạnh ngộ
Ta - băng tằm trút nhung nhớ vào tơ
Em dịu dàng dệt tơ ấy thành thơ
Em dệt mãi... cho ta nhìn em mãi...

Em dệt mãi... ta nhìn em mê mải
Kết tơ duyên thành dải lụa êm đềm
Làm cây cầu nối giữa nhớ và quên
Cho sông quên đổ vào lòng biển nhớ...

24 July, 2002

Khúc ca ngày không em

Ngày mai em đi... biển nhớ tên em gọi về

Mai em đi mặt trời không còn nắng
Những giọt buồn mưa khóc chẳng còn mây
Ánh trăng vàng tôi hứng chẳng đầy tay
Giọt lệ cũ sao vẫn còn mặn chát

Cây dạ hương bỏ quên mùi thơm ngát
Đoá hoa quỳnh đánh mất vẻ kiêu sa
Đất trời buồn khẽ hát khúc ly ca
Mơ hồng nhạn thiên di về cõi bắc

Cánh nhạn run run cuối ngày nắng tắt
Thật ngọt ngào... ôi nỗi nhớ không em
Ta không buồn... không khóc... để không quên
Để ghi mãi dáng xưa vào dĩ vãng

Để vĩnh viễn không bao giờ quên lãng
Vị mặn mà ngọt sắc của mật yêu
Con bướm đêm thơ dại mộng mơ nhiều
Nhưng trọn kiếp! Chỉ yêu cành hoa ấy...

08 July, 2002

Bài không tên thứ hai

Giọt lệ hồng...
Ly rượu tía...
Mắt ngọc xanh...

Nhớ đêm nao em thủ thỉ cùng anh:
“Trái Đất đau buồn
Là nước mắt lữ hành
Trong không gian vĩnh cửu”

Có một điều, đến giờ anh mới hiểu:
Trái Đất tròn, là giọt nước màu xanh
Còn Sao Hoả, hạt ngọc hồng huyết lệ

Hai giọt buồn
Đều bay giữa không gian
Khe khẽ ru mình trong ánh sáng vàng
Của Thái Dương thần nữ

Và mỗi khi chiều rủ
Ánh tà dương lại chấp chới màu tang
Đẹp mê hồn trong sắc tía dạ quang
Của ly ngọc thơ xưa em từng hát

Anh nhủ thầm: Vũ trụ chẳng ra gì
Không có nổi cho mình
Một chén ngọc lưu ly
Đành lấy tạm bảy vì Bắc đẩu
Múc một gầu đầy để uống với muôn sao

Vị rượu mơ màng đầy man mác thanh tao
Là rượu ngọt vắt từ lòng Trái Đất
Còn đượm môi vị cay nồng chất ngất
Là tinh huyết một đời hành tinh Lửa, em ơi

Rượu và thơ không giữ nổi tiếng cười
Nhưng đủ sức giữ tình ta vẫn trẻ
Rượu ve vuốt hai bờ môi nứt nẻ
Và dịu dàng ấp ủ trái tim đau

Say đi em!
Đoạn tuyệt mọi tơ sầu!
Anh sẽ cho em
Thấy một phép màu
Khi loài người tìm thấy nước – tình yêu trên sao Hoả

07 July, 2002

Bài không tên thứ nhất

Điện Chiêu Dương nến hồng khô dòng lệ
Cung Bồng Lai đệm thuý lạnh vô cùng
Trong mơ hồ vai áo khẽ rung rung
Hai giọt lệ giẫy giụa bờ mi bạc

Bức cẩm thư xé tình bay tan tác
Ta vùi đầu nghe nỗi nhớ đơn côi
Nghe mặn mà máu ngọt đẫm bờ môi
Lòng đau quặn tan ra thành huyết đỏ

Có một điều ta không bao giờ rõ
Sao tim băng lại bốc lửa si tình
Khối nước trong lại bùng cháy lung linh
Phải chăng nước đã hoá thành mỹ tửu

Người an ủi ta “Thiên trường địa cửu”
Và nhắc cùng ta “Nhật xuất đông phương”
Ta cười dài chan chứa vẻ thê lương
Những câu nói... trời ơi... sao trống rỗng

Lòng em chật, mà tình ta quá rộng
Chẳng thể sẻ chia, chẳng thể dung hoà
Nhưng than ôi trong trời đất bao la
Người như em... vĩnh viễn là duy nhất

Thơ cạn lời... chỉ còn đây tiếng nấc
Bốn ngày qua ta dành trọn cho tình
Bốn ngày qua lạc lối cõi u minh
Bốn ngày ấy, chỉ mình ta không khóc...

05 July, 2002

Bức thư tình thứ hai

Em đừng khóc... em ơi... đau lòng lắm
Hãy cười đi... sắc cỏ ngả màu xuân
Nhớ Minh phi tây giá tới đất Tần
Hoa đào thắm vì một mình Thôi Hộ

Ta không sợ chút duyên tình dang dở
Mà chỉ thương dáng ngọc mãi u sầu
Quên đau buồn... lóng lánh mắt bồ câu
Trong đêm tối niềm đau tràn thi vị

Em thường nói... anh sống bằng lý trí
Vậy mà sao? Lại có được lòng em?
Dòng suối khuya vẫn mãi chảy êm đềm
Đâu biết khách phòng khuê tình lệ nhỏ

Đêm không trăng... nhưng sắc trời vẫn đỏ
Màu xót đau của hồn mãi vô tư
Chỉ tiếc thay ngàn khúc Trúc chi từ
Không hát nổi chút tơ tình trong sáng

Cõi biệt ly bờ vai gầy khuất dạng
Gửi lại hồn ta một chút thương yêu
Suối đào hoa uốn lượn dưới Lam kiều
Mạch yêu ấy ngàn năm tình vẫn chảy

04 July, 2002

Loạn khúc

Trăng đau khổ giấu mình trong quầng sáng
Mây dỗi hờn lặng lẽ khóc mưa Ngâu
Biển si mê cuồn cuộn sóng bạc đầu
Gió điên dại thét vang lời ai oán

Tim ân ái xé lòng theo cánh nhạn
Lệ tương tư vò nát gối uyên ương
Buồn Á Đông gửi lại kiếp tang thương
Hồn say đắm theo ta về vạn thuở

Em ngồi đó, so phím cầm dang dở
Khúc đàn xưa khiến ta lại cuồng si
Lửa bập bùng run rẩy dưới hàng mi
Và ta biết... tình yêu không hề chết

30 May, 2002

Lời tạo hoá

Tạo hoá đứng kia
Khẽ nháy mắt cười
Tiếng cười dài... như thể muốn trêu ngươi
Của chú bé cầm cây cung tình ái

Cậu bé - hoá công, đang ngồi mê mải...
Vẽ một mê cung
Bao bọc lấy nữ thần
Khiến mình tôi lạc lối kiếp thiên luân
Cảm thấy nàng...
Trong huyết quản sục sôi
Nhưng mãi xa vời không sao với tới

Tôi như nhìn thấy nàng
Đang chấp chới
Cánh bướm đêm chao chát lượn quanh mình
Lại thấy nàng
Như một ánh lân tinh
Vụt tan biến trong mê cung lạnh lẽo

"Tại sao lại là tôi
Mà không là ai khác?"
Tôi khản tiếng gào, nức nở hỏi hoá công

Chú bé cười vang:
"Biết làm sao... khi tên đã rời cung
Mũi tên ấy...
Đã từng đốt bao người thành tro bụi"

"Nàng ở xa kia... tít trên đỉnh núi
Giữa mê cung của ngàn vạn bất ngờ
Nơi bi thương và đau khổ đợi chờ
Để thiêu đốt hồn ngươi
Hỡi con người trần thế"

"Nhớ một điều...
Hãy cố mà rơi lệ!
Nước mắt loài người... là tiên dược ngàn năm
Dù trong đêm khuya ngươi khóc âm thầm
Hay dưới mặt trời ngươi thở than rền rĩ
Nước mắt sẽ cuốn trôi đi ngàn bi lụy
Nâng ngươi lên, giúp ngươi ngẩng cao đầu"

"Đừng chờ mong những phép nhiệm màu
Ngươi phải tự mình hứng chịu khổ đau
Và phải tự mình giành lấy tình yêu
Vì trên thế gian này, duy nhất chỉ tình yêu
Xứng đáng để ngươi liều
Đáng để ngươi đặt cửa
Tính mạng mình, và cả linh hồn nữa"

"Đứng lên đi, hỡi dòng máu đa tình
Sức con người không thắng nổi thần linh
Nhưng tim thần linh, không bao giờ có lửa"

"Hãy lấy trái tim mình
Làm ngọn đuốc của bình minh
Để tìm tới với nàng
Người con gái ngươi yêu"

“Hỡi chàng trai, nếu nàng ở quá xa
Xa tới mức không tài nào với tới...

Thì kia!
Dây tơ hồng phấp phới
Kéo nàng lại gần ngươi
Âu yếm gửi cho nàng
Một nụ hôn nóng ấm cả làn môi
Nụ hôn bỏng cháy của tình yêu trần thế..."

15 March, 2002

Phượng cầu kỳ hoàng

Đã mê rồi! Tư Mã chàng ơi!
Người thiếp lao đao sượng cả người
Ôi ôi! Hãm bớt cung cầm lại
Lòng say đôi má cũng say thôi...(*)


Đêm u uyên... trăng bồng bềnh trên sóng
Sóng nhịp nhàng âu yếm bóng trăng mơ
Giữa bao la bỗng trầm bổng tiếng tơ
Của khát vọng tình yêu vang vọng mãi

Phượng cầu hoàng... khúc đàn say tình ái
Của Tương Như dành tặng Trác Văn Quân
Hay tiếng phượng kia dừng bước phong trần
Gọi chim hoàng bay theo tình viễn xứ

Trên tiệc khuya, cây đàn chàng lãng tử
Như thở, như than, khi gọi, khi mời
Thoáng phong tình như ong bướm lả lơi
Khiến người ngọc rèm châu hồn mê mẩn

“Con xin cha... xin cha đừng tức giận
Kiếp hồng nhan hạnh phúc chẳng dài lâu
Chỉ trách ông xanh kia sao khéo cơ cầu
Đời khép cửa khi con tròn mười bảy!”

Viết vội vài dòng trước khi trốn chạy
Nàng bỏ nhà theo tiếng gọi con tim
Trong đêm đen... trong bóng tối im lìm
Lửa tình ái ngàn năm đang rực cháy

"Tương Như ơi! Tương Như ơi! Chàng hãy...
Đưa thiếp đi, mau đi khỏi chốn này!
Thiếp muốn cùng chàng... cao chạy xa bay
Tìm tổ ấm nơi thiên nhai hải giác..."

Trường Khanh thoáng lặng đi vì kinh ngạc
Dang rộng vòng tay đón lấy tình nàng...

... Đêm miên man... Ngọc ỷ cũng mơ màng
Ngân khúc hát phượng hoàng bay liền cánh...

08 March, 2002

Chiêu Quân cống Hồ

Nhất khứ tử đài liên sóc mạc
Độc lưu thanh trủng hướng hoàng hôn


Đất Thục xưa, có một người con gái
Sắc đẹp mê hồn... cá lặn nhạn sa
Danh tiếng lẫy lừng vang tới triều ca
Và Hán đế triệu nàng vào cung khuyết

Nàng ra đi... non sông thầm tiễn biệt
Đoá trà mi tươi thắm của núi rừng
Nay trở thành người đẹp chốn thâm cung
Ngăn sao được cỏ cây buồn lưu luyến

Những tưởng rằng ngay buổi đầu bệ kiến
Trướng phù dung được nương bóng cửu trùng
Có ngờ đâu lạc bước tới lãnh cung
Ôm mối hận suốt đêm dài cô quạnh

Nghĩ mà thương phận má đào bất hạnh
Vì vô tình thất ý kẻ hoạ nhân
Để trả thù, y khéo tính mưu thâm
Một dấu chấm: tướng hồng nhan hoạ thuỷ

Nốt ruồi ấy, sách xưa ghi: đại kỵ
Ai lấy nàng sẽ gánh hoạ sát thân
Nguyên đế xiêu lòng theo ý triều thần
Nơi cung vắng thành ngục tù từ ấy

Cho đến một ngày, Bắc phương lửa dậy
Vó ngựa Hồ quần nát đất Trung Nguyên
Chốn Hồng đô mờ mịt khói Cam Tuyền
Thiền Vu tới dưới thành đòi mỹ nữ

Lòng Chiêu Quân nỗi oán hờn đầy ứ
Nghe tin này liền tình nguyện ra đi
Trên điện vàng, ánh sáng chớp rèm mi
Vẻ kiều diễm cả cung đình choáng ngợp

Hán Nguyên đế mắt nhìn người không chớp
Tự trách mình sao lại quá hồ đồ
Trót hứa tặng nàng cho chúa Hung Nô
Kim khẩu thốt giờ sao thu lại được

Ngọc Môn quan màu cát vàng thấm ướt
Lệ ly tình mong gửi lại đế quân
Lệ buồn đau khóc cho kiếp phong trần
Lệ hay huyết khiến cát vàng nhuốm đỏ

Ngàn năm sau vẫn thoảng nghe trong gió
Những âm ba u uất của hồ cầm
Hay tiếng lòng ai oán của Chiêu Quân
Gửi di hận vào khúc đàn bi thảm

Đại mạc xưa một sắc vàng ảm đạm
Nhưng giờ đây riêng trên mộ Minh phi
Mướt màu tơ của sắc cỏ xanh rì
Bi tình ấy biết bao giờ mới hả...

01 March, 2002

Bức thư tình thứ nhất

Em thường nói: Anh viết chi dài thế
Thư anh dài như một bản trường ca
Anh bật cười: Thư là để ngâm nga
Và nhấm nháp khi thấy lòng xa vắng

Anh viết cho em khi chiều nghiêng bóng
Ánh tà dương run rẩy giữa căn phòng
Rèm u buồn đang rủ xuống bên song
Trong bóng tối, riêng lòng anh có nắng

Không bút, không nghiên, không cả tờ giấy trắng
Thư cho em… bàn phím với màn hình
Thư cho em... là tiếng của bình minh
Reo vang mãi như điệu đàn êm ái

Thư anh đó, hay hồn anh gửi lại
Theo email bay tới tận chân trời
Tình viễn du lặng lẽ vượt biển khơi
Để chắp cánh cho mảnh hồn thương nhớ

Anh đợi hồi âm… đoá quỳnh sắp nở
Thức suốt đêm khuya mong chút hương thầm
Những dòng thư như tiếng độc huyền cầm
Ru nhè nhẹ đưa anh vào giấc ngủ...

Để anh mơ trên Thiên Sơn tuyết phủ
Chiếc lá hồng em thả thượng nguồn sông,
Gửi nhân gian chút tình mộng viển vông
Duyên hồng điệp se mình thành loan phượng...